Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần… Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày.
Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuống quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi:
– Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?
Cô bé lại òa lên tức tưởi:
– Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói!
– Vậy ông sẽ nghe cháu!
Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông già nghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẽ cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ…
***
Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy cô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.
Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng – Chú mèo hiện nay đã mang hiệu “Hello Kitty” (bạn đã bao giờ để ý mèo Hello Kitty không hề có miệng?) – chú mèo được làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.
Tôi không biết “sự tích” Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng không phải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe người khác – thực sự lắng nghe.
Theo dõi những chuyên mục hấp dẫn của Blog Radio tại – Phát thanh xúc cảm của bạn!
Gửi những tâm sự, cảm xúc, những sáng tác đầu tay đến Blog Radio:
Follow Blog Radio trên mạng xã hội:
– Facebook:
– Youtube:
– Instagram:
– Tumblr:
– Liên hệ: blogradio@vnnplus.vn
© Bản quyền nội dung các video trên kênh blogradio.vn ( và website thuộc về Công ty CP truyền thông VNNplus, được bảo hộ bởi pháp luật. Vui lòng không sao chép, re-upload dưới mọi hình thức.
Nguồn: https://unknownsiberia.com/
Xem thêm bài viết khác: https://unknownsiberia.com/giai-tri/
Xem thêm Bài Viết:
- TS Lê Thẩm Dương lí giải cực hay về chuyện "Vì sao con trai Tốt thường Ế" | Tuấn Tiền Tỉ
- Phim Ngọt Ngào Hài Hước 2020 | BOSS ƠI ! ANH LẠI LÀM SAO NỮA – Tập 21 ( Thuyết minh )
- VTC14 | Cách thức các thành viên trong đội bóng Thái Lan thoát hiểm
- Cục nóng điều hòa chảy nước: Mẹo đơn giản tránh mất tiền triệu – TIN HOT 24h
- Cách sửa lỗi IPHONE TỰ TẮT NGUỒN bật không lên đơn giản nhất
cam dong qua
Hôm nay học KỸ NĂNG SỐNG cô cho xem cái này nhưng ko nghe thấy j nên về nhà bật
Vô cùng cảm động và ý nghĩa
Chào nha các bạn có thể xem video của mình được không kênh mình là Rồng Phụng RP nha
Ai thấy hay thì cho mình một ngàn like nhé !
Truyen rat hay